Tôi
luôn cảm thấy vô cùng biết ơn và cảm thán mỗi khi đọc bài giảng của Hoà Thượng
Tịnh Không. Ngài đích thực là một Pháp sư lỗi lạc, là học trò ưu tú của Đức
Phật.
_______________________________
* Phật
Giáo là một nền giáo dục chứ không phải là một tôn giáo. Chúng ta không
thờ phụng Ðức Phật, mà chúng ta tôn kính ngài như một vị thầy. Giáo lý của ngài
giúp chúng ta thoát khổ, đạt đến chân hạnh phúc.
* Chúng
ta nên cư xử với mọi người một cách tôn kính và chân thành, có trách
nhiệm với những hành vi của mình, và thận trọng với tài sản của người khác. Nên
cẩn thận trong lời nói và việc làm để tránh gây tai hại cho người khác.
* Nên
tỏ lòng biết ơn với những người đã gia ơn cho mình, như cha mẹ, thầy
tổ, và cả xã hội nữa. Mọi người trong xã hội đều tương thuộc và tương liên với
nhau; để trả ơn cho mọi người, chúng ta có thể làm những việc tốt.
*
Có bao nhiêu người biết ơn cha mẹ của mình? Người ta thường không biết tới công
ơn của cha mẹ cho tới khi chính mình trở thành cha mẹ, hay cho tới khi cha mẹ
của mình qua đời. Chúng ta có thể thực hành đạo hiếu để tỏ
lòng biết ơn cha mẹ bằng cách làm tròn bổn phận, biết nghĩ
tới cha mẹ, và làm theo ý của cha mẹ.
* Thà
làm người nghèo mà an lạc còn hơn làm người giàu mà phiền
não với nhiều tham vọng.
* Phật
giáo là một nền giáo huấn, dạy chúng ta biết cách sống một đời sống
hạnh phúc và mãn nguyện.
* Tình
yêu đích thực thì không phân biệt, không chấp thủ, và không điều kiện.
Chúng ta có thể chia xẻ tình yêu này với toàn thể chúng sinh. Tình yêu như vậy
được gọi là từ bi.
*
Nếu muốn mang lại hòa bình cho thế giới, chúng ta cần phải bắt đầu bằng cách sửa
đổi những sai lầm của mình. Hòa bình thế giới phát xuất từ
an lạc nội tâm.
* Chúng
ta học và thực hành giáo lý của Ðức Phật là để hiểu biết
trọn vẹn về cuộc đời và vũ trụ.
* Nên
có ý thức và sự tử tế trong lời nói. Nói xấu người khác chỉ là phô bày
tính kiêu ngạo và thiếu tự tin của mình.
* Cuộc
đời này ngắn ngủi và mong manh, vậy tại sao chúng ta lại không trưởng
dưỡng tâm từ bi thay vì làm những việc có hại cho chúng sinh cũng như cho bản
thân ta ?
* Xây
dựng nếp sống đức hạnh là giữ lòng tử tế, nói lời tử tế,
và làm điều tử tế vì lợi ích của người khác.
* Người
khôn ngoan thì không nghĩ tới chuyện mình được lợi hay không được lợi,
được như vậy người đó luôn luôn sống trong an lạc nội tâm.
* Chúng
ta thực hành hạnh bố thí là để giải trừ tham, sân, si, và
kiêu ngạo.
*
Khi giúp đỡ người khác, chúng ta nên nghĩ tới việc làm lợi ích cho xã hội hay
toàn thế giới chứ không chỉ giúp đỡ những người nào mình thích. Mở rộng sự quan
tâm của mình thêm ý nghĩa, tự do, và hạnh phúc.
* Những
lời dạy của Ðức Phật là giáo lý của trí huệ. Sống theo Phật pháp là làm
cho cuộc đời cuûa mình trở nên minh triết và an lạc.
* Trong
bất cứ hoàn cảnh nào chúng ta cũng phải tự xét mình trước hết. Khổng Tử
nói: “ kỷ sở bất dục, vật thi ư nhơn”, có nghĩa là: "Những
điều gì mình không muốn, đừng bao giờ làm cho người khác" (Do not give others
what you yourself do not desire). Câu này muốn nói rằng chúng ta phải có lòng
nhân đạo và thành thực. Nếu muốn người khác cười với mình thì mình phải cười với
họ trước. Trong xử sự chúng ta không nên tìm lợi lộc cho riêng mình, mà nên làm
việc vì lợi ích chung.
* Một
hành giả chân chính thì không bao giờ tìm lỗi người khác. Khi nghĩ tới
tội lỗi của người khác thì đó chính là sự phiền não của mình. Người nào cũng có
những mặt tốt và những mặt xấu, nhưng chúng ta nên tập nhìn vào những điều tốt
của người khác và cố gắng tôn trọng mọi người.
Không có nhận xét nào