…
để con dậy nấu cháo cho mẹ ăn nhé ? con gái hẵn còn ngái ngủ ngồi dậy hỏi…
mấy
hôm mẹ mệt … nằm một chỗ không dậy được, mới thấy con gái đã lớn thật rồi, và có
khả năng chăm sóc tận tình một người đang ốm … (dù còn phải học nhiều
nhiều thêm).
đầu
tiên là con có sự quan
tâm:, hỏi han, vỗ về. an ủi …
tiếp
theo là con làm được “công việc
thực”: đun nước chườm, nấu trà, đun cháo, quấy
bột sữa, gọt khoai làm cao, dọn dẹp nhà cửa …
cả
hai điều này không thể thực hịên tốt nếu con không có “sự cảm thông” +
“lòng kiên trì”, vì người ốm thì nhanh mệt, lại có nhiều
yêu cầu liên tục, khắt khe … ví dụ như mẹ, hơi tý lại “con ơi, mẹ muốn uống
trà”, nhưng không phải trà nào cũng được mà phải là “trà củ sen”, hay “trà cát
căn”, vốn là các loại trà công phu khi pha chế với nhiều thành phần, và phải
chuẩn bị trên bếp lửa chứ không chỉ cắm ấm nước sôi lên pha mà được … thành ra
lâu hơn, lằng nhằng rắc rối hơn …
con
đã làm tất cả với sự vui
vẻ và ân cần, luôn hỏi mẹ xem “sản
phẩm" con làm đã được chưa, có ổn không … Hình như trong tĩnh lặng (ốm lại chả
tĩnh lặng, hihi) mẹ "nhìn
thấy" con rõ ràng hơn ? mẹ thật sự thấy ấm lòng, và kỳ
diệu chưa, bệnh lui nhanh hơn hẳn nhờ con … con gái bé bỏng của mẹ.
mong
con trong mỗi lớn khôn, mỗi trưởng thành … sẽ luôn giữ trong tim mình lòng
thương yêu nồng ấm và ngọn lửa nhiệt tình dành cho những người xung quanh …
chốn
xa
mùa
thu 2010
Không có nhận xét nào